Red hijab – ảnh ăn cóp trên mạng
Đó là một buổi chiều cuối tháng Ba, KL (tên gọi thân mật của thành phố Kuala Lumpur) đã dịu nắng, hơi nóng phả lên từ những tấm bê tông dưới lòng đường, hai bên đường hầm hập, mùa gì mà nóng thế không biết nữa, thiên hạ thường đùa rằng ở xứ này chỉ có mùa nóng (mùa mưa) và mùa rất nóng (mùa khô).
Tôi đi xuyên qua những đoạn ngoằn nghoèo lắt léo của khu rừng bê tông, khi thì men theo miệng một đường hầm, khi thì dưới gầm cầu vượt nơi bờ tường dọc sông vẽ đầy những bức graffiti đủ hình thù, hoàn toàn không phải lối đi dành cho người đi bộ, tôi cố đi đường tắt từ bảo tàng thành phố đến nhà ga trung tâm xuyên qua những tòa nhà và các làn đường dành cho ô tô, vì thấy trên bản đồ chỉ cách nhau một quãng ngắn mà nếu đi taxi thì lại rất tốn tiền.
Tất nhiên là tôi không biết đường tắt, tôi đã đi theo một người lạ, phải, đi theo một người lạ vào một lối đi bất thường tại một thành phố mới đặt chân đến lần đầu. Quả nhiên là liều lĩnh với một đứa con gái trẻ, điều gì đã khiến tôi như vậy?
Cô gái nhỏ nhắn mặc trang phục dài tay và trùm kín chân của người theo đạo Hồi, đầu cô quấn trong chiếc khăn hijab bằng voan đỏ. Chân cô đi giầy đế mềm nhẹ nhàng và tai đeo head phone màu trắng. Cô gái có nụ cười thật thanh thản hiền lành, hình như cũng lâu rồi tôi chưa thấy nụ cười như vậy, cô nói với tôi khi tôi đang loay hoay với tấm bản đồ bên ngoài cửa bảo tàng và trước làn xe dày đặc của giờ tan tầm KL: “I’m on my way to KL Sentral, you can follow me”
Một cách rất bản năng, tôi quyết định bước theo, xuyên qua những con đường hẻm, có lúc phải chui vượt rào, cô gái đi thoăn thoắt phía trước thi thoảng ngoái lại nhìn tôi mỉm cười như trấn an, cũng có lúc tôi nghĩ rằng “thôi chết, khéo bị mẹ mìn lừa đi bán”, ấy là lúc bước ra khỏi con hẻm đến đoạn đường đầy graffiti dọc bờ sông, nhưng sau đó tôi nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó vì nhà ga đã ở lù lù ngay trước mắt, chỉ là từ một góc nhìn khác – từ dưới lên.
Tôn giáo có thể làm người đối diện hoàn toàn tin tưởng về một cá nhân, bằng chứng về việc họ sùng đạo cho thấy rằng họ là người hướng thiện, vì xét cho cùng tôn giáo nào cũng hướng con người làm việc thiện, làm việc thiện sẽ được phúc báo, được lên thiên đàng, được hạnh phúc sau khi chết vân vân
Tôn giáo cũng có thể mang đến cho người ta sự thanh thản, nhất thời hoặc cả đời, niềm tin rằng còn có lý lẽ ở đời khiến cho người ta vui vẻ sống tốt, giữ mình trong sạch dù đời có xô đẩy, người có nhẫn tâm tàn độc.
Vậy mà người ta lại vì tôn giáo mà lắm khi hành động kỳ cục, đặc biệt là Hồi giáo, họ cực đoan đến mức nhịn ăn cả tháng, chẳng làm gì hết, sau đó dành cả tháng tiếp theo để ăn, chẳng làm gì luôn, cực đoan hơn nữa thì tự sát lôi cả đám người không quen không thù oán chết chung, một hành động mà ai nghe xong cũng “oánh giá” là ngu ngốc.
Nhưng tôi nghĩ rằng tôi hiểu được một phần tại sao họ lại làm như vậy, hay tại sao cô đặc vụ FBI Daniela Greene lại cưới phần tử IS sau một thời gian “nằm vùng” ở Syria, nghe thì có vẻ siêu ngu ngốc, nhưng có lẽ ai chưa đi chưa thấy thì sẽ không thể hiểu được.
Ngày 20/8, tôi chạy như điên ra sân bay Islamabad, thủ đô xơ xác vì nội chiến của Pakistan, với tấm vé máy bay lẽ ra để bay đi Karachi, thành phố ven biển sầm uất nhất của Pakistan (ví như Sài Gòn của Việt Nam vậy), tôi bay gấp về Bangkok và từ Bangkok bắt một chuyến bay bất kỳ về Việt Nam, về đâu cũng được miễn là Việt Nam, đất nước này quá hoảng loạn, tôi chỉ cần chạy nhanh khỏi đó, miễn là đi khỏi đó.
Người ngoại quốc duy nhất tôi gặp ở sân bay là một cậu phóng viên của hãng thông tấn Pháp AFP, cậu ngồi bệt cạnh tôi tại một góc của cái sân bay đông đúc nồng nặc mùi cà ri trộn với mùi mồ hôi người, tay liên tục ghi chép vào cuốn sổ cầm tay, miệng nói liên mồm với tôi bằng tiếng Anh, “what are you doing in here? this is not a place to travel, girl, so not a place for fun!”
Một tiếng trước, khi tôi quyết định nhanh chóng chạy ra phòng vé của Thaiairways và đổi vé về ngay, ti vi vừa phát chương trình thời sự thông báo vụ nổ bom liều chết khiến cho 50 người chết tại một bệnh viện trong thành phố Karachi, điểm đến tiếp theo trong cuộc hành trình của tôi.
Tất nhiên là người ngoại quốc sợ hãi nhớn nhác, ai có cơ hội là chạy về ngay, cái đáng sợ hơn là đối với người dân ở đây, chuyện đó là chuyện bình thường chẳng có gì mà phải bàn đến, đăng lên truyền hình chiếu ở nhà hàng hay cửa hàng tiện lợi còn chả ai thèm ngó, làm việc gì cứ làm, ăn uống cứ ăn.
Phải rồi, mạng người ở đây không đáng quý đâu, cũng không đúng, có mạng thì quý, có mạng thì không, có những hạng người chết hết bao nhiêu cũng chả ai buồn đếm, có những người chết thì dân tình sẽ “ồ chết rồi sao, ừ cũng không sao”.
Vì sao á, vì giữa thế kỷ 21, ở đây vẫn theo chế độ địa chủ chiếm hữu ruộng đất, chiếm hữu nô lệ, nhà giàu quý tộc thì cha truyền con nối, con cháu chỉ ngồi không ăn cho béo ú còn không buồn giảm béo, còn nhà nghèo thì thật sự là xơ xác như con mèo, chẳng có gì mà ăn, thấy con bé Việt Nam ngồi xổm bên bờ ruộng gặm mì tôm sống (lúc đi khảo sát lưu vực sông Indus) còn tứa nước miếng đầm đìa làm mình áy náy quá cuối cùng gói hảo hảo bẻ làm đôi.
Giàu thì miễn bàn rồi, nhưng mà nghèo thì làm sao mà nghèo đến thế? trong khi lợn rừng (yes, lợn rừng, có nanh, lông đen dầy y sì trong phim hoạt hình gấu Pooh ấy ạ) chạy tung tăng ngoài đường, cá dưới sông thì nhiều vô kể nhảy xuống túm bằng tay không còn được vài con? Vì đất này là của ông A, sông kia là của ông B, của chìm của nổi chỗ đấy là của ông ấy hết, bắt về ăn ông biết được ông bắn chết (rồi lâu lâu có ông A hoặc B nào đó bị nặc danh bắn chết thiên hạ cũng chẳng ngạc nhiên). Thế nên đói đến độ đôi mắt trắng đục, tay chân run rẩy, triệu chứng của suy dinh dưỡng, hạ đường huyết, cũng không dám bắt cá về ăn, trồng cây gì, nuôi con gì trên đất của ông A hoặc ông B cũng phải nộp tô cho ổng 50% sản lượng, mà 50% này do các ông ấy tự định giá nên nhiều khi các ông thu hết sạch chả còn gì mà ăn. Dân chán chẳng buồn trồng cấy gì nữa cứ đi lang thang túm tụm ngoài đường vô công rỗi nghề đông như trẩy hội.
Dân nghèo lêu hêu
Điều gì đã tách biệt Pakistan ra khỏi Ấn Độ văn minh với Silicon valley thứ hai của thế giới và Boliwood? Vâng, Đạo Hồi.
Đạo hồi lớn mạnh được ở đây vì Đạo Hồi hướng người ta đến cuộc sống sau khi chết, phụ nữ trùm kín vì họ được dạy rằng, hở cái gì ra dưới ánh mặt trời thì lên thiên đàng sẽ mất toi cái đó, vì thế họ mới che hết đầu tóc, tay chân, hở mỗi đôi mắt ra để giữ gìn cho cuộc sống vĩnh hằng hạnh phúc của mình trên thiên đàng, vì trần gian khổ ải này chỉ là cõi tạm, và cuộc sống đích thực của họ chỉ bắt đầu sau khi chết. Ngoài ra mặt trời ở đây thì cũng đúng là kẻ thù thật, hở ra cái gì mất hay không không biết nhưng đen như bê thui thì có ngay!
Nhà giàu chủ yếu theo đạo hindu còn nhà nghèo thì theo đạo hồi, sống khổ quá muốn nhanh nhanh được tèo biết đâu sướng hơn chăng?
Thế nên khi người ta đi oánh bom liều chết, ấy chính là đỉnh cao nhất của đức tin, tin rằng mình đã “chín muồi” đủ điều kiện để hưởng phúc trên thiên đàng, và hóa kiếp cho những con người đau khổ khác cùng với mình, họ sẽ tạ ơn mình sau khi được chết, hoặc là trả thù cái lũ nhà giàu, từ bé đến lớn chỉ biết lũ nhà giàu giàu được do ăn cướp của người nghèo, nên chả cần biết là ai cứ giết hết đi cho bớt bọn ăn cướp, bệnh viện ở Karachi bị đánh bom là một bệnh viện dành cho những người giàu có, có tiền trả chi phí chữa bệnh hoặc mua bảo hiểm, còn người nghèo ở đây ăn còn không đủ nói gì đi khám bệnh đây?
Bà lão đánh cá
Nghe thì có vẻ họ ngu ngốc, nhưng so với tất cả những bất công mà chế độ xã hội ngu ngốc đã mang đến cho họ từ bé tới lớn, thì hành động ấy thật sự chẳng thấm vào đâu cả.
Còn những người từ First World đến rồi quyết định đầu quân IS như Greene và chồng của cô tôi nghĩ rằng họ trước tiên là những con người nặng lòng với mảnh đất và con người Trung Đông, sự thờ ơ của thế giới đối với bất công xã hội tồn tại trên mảnh đất này, sự che mắt của truyền thông để các “ông lớn” trục lợi về tài nguyên – dầu mỏ- ở đây, khi họ đã ký hợp đồng chắc tay với lũ chủ đất tham lam, tha hồ khai thác ai vào bắn chết, thì họ muốn giữ cơ chế đó mãi mãi đến khi kiệt dầu thì thôi mặc kệ ai chết đói thì chết chứ.
IS chọn hình thức cực đoan, truyền thông qua mạng xã hội youtube để gây sự chú ý của cộng đồng thế giới, họ muốn lập nên nhà nước, họ muốn thay đổi chế độ, vì sao thì có lẽ mọi người cũng đã hiểu.
Trên đây là một cái nhìn cá nhân về tôn giáo và Trung Đông, từ một người đã đến, đã thăm, cũng đau lòng với Trung Đông nhưng hèn hạ chẳng làm được gì, biết đâu cái blog vớ vẩn này có thể thay đổi tư duy của ai đó, có thể làm được gì đó. Ngoài ra thì sau khi trải nghiệm chế độ tư hữu ruộng đất 10 ngày, mình cảm thấy biết ơn Đảng vô cùng vật vã luôn, có khi đứa nào chửi chế độ cứ cho sang Pak mà sống một thời gian, giác ngộ cách mạng ngay, đỡ tốn công đào tạo.
Đêm hôm đi từ Multan về Islamabad, ngồi chung một chiếc xe trên cả quãng đường dài 37 tiếng với vị nghị sỹ thượng viện Pakistan, ông Ranar Manood, đoàn dừng ăn tối trên đường đi, xe dừng đâu là có đám dân đen xách cơm trắng với thịt gà đợi ở dọc đường bắc sập ngay vệ cỏ mời ngồi ăn uống. Có mấy thằng nhỏ bưng đĩa quạt mát cho khách ăn, ăn xong các ngài nằm vểnh râu dưới vành trăng to đùng của vùng Lưỡng Hà với nền văn minh Babylon cổ đại, các ngài mở điện thoại coi facebook, còn mình đi xuống bờ cỏ thấy mấy đứa nhỏ đang tranh nhau bốc ăn chỗ đồ còn thừa trên đĩa. Lũ trẻ tội nghiệp gầy còm như rất nhiều những đứa khác mình gặp, không biết chữ, không được đi học, cho xem ảnh trên điện thoại chúng nó hào hứng thổn thức sung sướng như mình lần đầu được xem World Expo ở Thượng Hải vậy.
Bắc sập dưới trăng
Mình có viết cho Ranar (tên gọi thân mật dành cho vị lãnh tụ tôn kính của nhân dân) rằng: “Ranar, you should be the president of Pakistan. No, please you must be the president of Pakistan. I know Vietnam is a terrible country, you visit and saw we eat dog meat and everything, but our children go to school in the day and stay at home doing homework in the evening, the parents can serve them milk, sometime they don’t like to have. Pakistan children should go to school and have milk, too. Your land is much larger than Vietnam, your people are taller and stronger, we should import food from you, not you from us. ”
Tháng 9 sang năm Pak sẽ bầu ra tổng thống mới, hy vọng cho người Pak, từ một công dân Việt Nam.